Cao đẳng Dược TPHCM Cao đẳng Điều dưỡng TPHCM
Danh mục
Home >> Trung cấp Điều dưỡng đa khoa >> Mạnh mẽ lên, đừng khóc nhé cô Điều dưỡng viên

Mạnh mẽ lên, đừng khóc nhé cô Điều dưỡng viên

1 Star2 Stars3 Stars4 Stars5 Stars (1 votes, average: 5,00 out of 5)
Loading...

Em là cô Điều dưỡng viên nghị lực, luôn hết mình vì người bệnh nhưng rồi để xảy ra sự việc đau lòng như ngày hôm nay, không biết nên trách người bệnh hay do vận mệnh của em. 

Cô gái Điều dưỡng viên đầy nghị lực

Cô gái Điều dưỡng viên đầy nghị lực

Thấy em dạo này mệt mỏi quá, chẳng còn hồn nhiên, nhí nhảnh, lạc quan như hồi trước. Đã mấy tuần nay, đôi mắt em mang nặng nỗi buồn và mệt mỏi. Tôi hỏi thăm về tình hình sức khỏe người thân em mới biết mẹ em bị bệnh ung thu máu rồi xuất huyết não chỉ nằm một chỗ. Chúng tôi biết em vất vả chăm sóc cho mẹ khi cha em còn phải ở nhà kiếm tiền để nuôi đứa em trai đang học lớp 12. Ở tuổi 24, em còn quá trẻ để đương đầu với những sóng gió gia đình thế này. Nhưng hàng ngày em vẫn đến bệnh viện, vẫn cười thật tươi và miệng luôn nói những lời động viên người bệnh, vẫn làm việc thật tốt không một lời kêu than.

Một tuần nay tôi thấy em có biểu hiện kì lạ, em ho và nhường như đang che dấu chúng tôi điều gì đó. Nghe đâu, thấy mọi người xôn xao bảo em đang đi khám chụp phổi, nghi ngờ có bệnh gì đó. Em bước đến cửa, trên tay cầm tấm phim X quang cùng các tờ giấy xét nghiệm kết quả, tôi vội vàng cùng với mấy cô Dược sĩ xúm lại đọc. Dù không thể không tin vào mắt mình dòng kết quả chuẩn đoán “Lao phổi” nhưng chúng tôi vẫn phải động viên em: “Không có chuyện gì đâu, chắc em bị viêm phế quản thôi.”.Tôi hỏi thăm rồi chỉ biết động viên em an ủi em, cho em suy nghĩ tích cực, cũng nghĩ là em sẽ vượt qua được cú sốc này. Em là người có nghị lực rất lớn, là người có trách nhiệm với công việc và tình thần ham học hỏi, em còn nói sẽ cố gắng sắp xếp thời gian đi học Văn bằng 2 Cao đẳng Dược để thêm kiến thức về Dược , tư vấn cho bệnh nhân sử dụng thuốc hiệu quả.

Đứng ở vị trí của em, tôi biết em lo lắng và sợ hãi. Nếu em thực sự bị căn bệnh quái ác này, em sẽ là nguồn lây cho mọi người, nhất là người đang cần sự chăm sóc từ em đó là mẹ em. Tôi nhanh chóng liên hệ với các Bác sĩ khác để đưa em đi chụp và khám lại mong có thể thay đổi kết quả, nhưng dường như ai cũng kì tích rất khó xảy ra.

Cái giống bệnh này cần có một quá trình điều trị gian nan, nó như một kẻ “cơ hội”, chỉ đợi người khác mệt mỏi là xâm nhập vào để hành xác. Cả phòng xôn xao bàn tán, ai cũng hiểu rằng em đã bị lây từ một bệnh nhân nào đó trong quá trình tiếp xúc. Dù tôi biết với kĩ năng nghề nghiệp khi em học Cao đẳng Điều dưỡng chắc chắn em đã biết tự trang bị cho mình những cách phòng tránh tốt nhất và hướng dẫn người bệnh bảo vệ bản thân, như bệnh nhân người ta đâu có chịu đeo khẩu trang và em thật bất hạnh khi nằm trong số ít những người bị lây. 

Em khóc, khóc như một đứa trẻ. Nhà đã không còn ai có thể chăm sóc mẹ em, bệnh viện thì thiếu trầm trọng điều dưỡng giờ em phải tạm nghỉ để điều trị, phải cách ly với mẹ, Tôi và đồng nghiệp chỉ biết đứng nhìn thở dài ngao ngán.

Tuyển sinh Cao đẳng Điều dưỡng chỉ cần tốt nghiệp THPT

Tuyển sinh Cao đẳng Điều dưỡng chỉ cần tốt nghiệp THPT

Nghề Y của chúng tôi lại bất hạnh như thế này sao? Người bệnh họ không tuân thủ bất kỳ nội quy nào của bệnh viện. Họ chọ họ cái quyền làm thượng đế, “có tiền đến bệnh viện thì họ là thượng đế và để người chăm sóc họ bị bệnh giống họ” , họ không đeo khẩu trang dù đã được đưa cho tận tay, để rồi chăm chăm chỉ chờ lúc em nhắc nhở kiên quyết, họ sẽ nhân cơ hội đó đưa em lên báo và nói rằng em mắng họ. Sao những lúc này, họ không có ở đây để thấy người đã chăm sóc họ đang gánh chịu hậu quả của họ gây ra.

Tôi và các đồng nghiệp khác chủ động tự cách ly với gia đình, tạm thời không gặp mặt vợ chồng, con cái trước khi có kết quả kiếm nghiệm khẳng định được mình không bị lây nhiễm Lao phổi như em. Có chút nhớ nhung nhưng không là gì so với nỗi khổ, nỗi vất vả mà em đang phải chịu.

Điều dưỡng viên bé nhỏ, không có em chúng tôi như mất đi một người bạn, một người kề vai sát cánh, em quan trọng với chúng tôi lắm đấy.

Điều dưỡng ơi, mạnh mẽ lên em đừng khóc nhé, vì chả phải em từng nói mọi người trong Bệnh viện YHCT Trường Giang là một đại gia đình hay sao? Chúng tôi luôn yêu thương và hướng về em.

Tạm vắng em, chúng tôi sẽ khó khăn rất nhiều, bệnh nhân ngày càng đông như những con sóng ngoài khơi đánh dồn dập vào mạn thuyền, xô đẩy nghiêng ngả. Nhưng em yên tâm, tàu sẽ vững lái để đợi ngày em trở lại với chúng tôi, với công việc. Chỉ sáu tháng thôi, em cố lên nhé!.

Nguồn: Điều dưỡng đa khoa

Check Also

Học ngành Điều dưỡng có khó không?

Ngành Điều dưỡng là ngành học hấp dẫn hiện nay với cơ hội việc làm ...